Tanau Aleya nhìn vào tâm hồn của Roboute Guilliman
Đoạn trích dưới đây trong tập truyện The Emperor’s Legion, nói về cuộc hội thoại giữa Roboute Guilliman và Tanau Aleya, nữ tu của tổ chức Sisters of Silence. Cô có thái độ bất mãn và khinh thường đối với lãnh đạo Imperium cũng như nhân loại nói chung, vì cách họ đối xử một cách kỳ thị với tổ chức toàn các chị em là Pariah của cô ấy. Tuy nhiên, khi gặp Primarch Roboute Guilliman, Tanau Aleya đã có một trải nghiệm hoàn toàn khác sau cuộc trò chuyện. Cô cũng có cái nhìn rất khác với vị Primarch.
Cuộc hội thoại này diễn ra khi Tanau Aleya đã bình phục sau sự kiện 13th Black Crusade (diễn ra vào năm 999, Thiên niên kỷ 41), lúc đó Primarch Guilliman yêu cầu được gặp Aleya và buồn bã thông báo rằng nhiều người trên Terra muốn đuổi các Sisters of Silence khỏi tức Terra. Những lãnh đạo của Imperium coi sự tồn tại của các Sister là đáng hổ thẹn. Họ muốn Aleya cùng những chị em của cô được đưa ra chiến trường, để cút khỏi thế giới của họ và chiến đấu đến chết. Guilliman từ chối làm như vậy và nói rằng các Sister là lực lượng cần thiết để hỗ trợ Imperium.
Sau khi Aleya nói rằng cô ấy vẫn sẵn sàng phục vụ Hoàng đế, vị Primarch đồng ý và đưa ra hai yêu cầu. Thứ nhất, cô cần phải tham gia một buổi lễ lớn và được vinh danh vì những hành động dũng cảm của mình trên Terra và Vorlese, cùng với những chiến binh khác đã cống hiến cho Imperium. Mặc dù bản thân Aleya không thích nơi ồn ào náo nhiệt, lại càng không thích buổi lễ vốn chỉ là một chiêu bài chính trị của vị Primarch. Tuy nhiên, nếu buổi lễ thành công, kế hoạch chỉnh đốn Imperium của Guilliman sẽ được tiến hành thuận lợi.
Thứ hai, Aleya phải đi đến thành cổ Somnus của Luna, nơi đã là căn cứ của Sisters of Silence từ lâu. Guilliman ra lệnh trao trả lại nó cho các nữ tu và yêu cầu Aleya hỗ trợ Sister-Commander mới của Somnus là Asurma xây dựng lại lực lượng ở đó. Sau sự kiện này, các Sister đánh dấu một bước tiến lớn trong công cuộc khởi động cuộc tiến công Indomitus Crusade của Gulliman, nhân loại sẽ bước sang trang mới.
Với sự sát cánh của lực lượng Sisters of Silence sắp được Aleya và Arsuma xây dựng lại, Guilliman sẽ chỉ huy một cuộc viễn chinh lớn chưa từ có kể từ thời Great Crusade, nhằm đánh bật thế lực Chaos khỏi những thế giới của loài người, giành lại nhiều tài nguyên và các hành tinh cho Imperium. Bản thân Aleya được Guilliman sắc phong là Knight-Centura và các Sisters of Silence một lần nữa được trọng dụng.
Cụ thể, đoạn trích như sau:
…Sau đó ông ấy đến. Trong phòng của tôi. Không báo trước, không có người hộ tống, mặc áo choàng đơn giản và không mang theo bất kỳ thứ vũ khí nào có thể “nhìn thấy được”.
Tôi đã nhìn chằm chằm vào ông ấy rất lâu, theo một cách trông rất ngu ngốc.
“Thứ lỗi cho tôi, thưa nữ tu,” – ông ta nói và cúi đầu chào.
“Tôi có quá ít thời gian, và họ đặt lên vai tôi nhiều gánh nặng, quá nhiều thứ cấp bách, nhưng tôi phải nắm lấy cơ hội, khi tôi ở đây. Họ nói với tôi rằng cô đã khỏe mạnh trở lại.” – Guilliman nói.
Con người nhìn thấy gì khi họ nhìn thấy một Primarch? Tôi không biết. Họ có cảm nhận được những tia năng lượng Warp chảy qua huyết quản của vị Primarch ấy như tôi chăng. Có lẽ họ sẽ bị lóa mắt vì điều đó. Có thể họ sẽ bị sốc và rơi vào im lặng.
Cái tôi nhìn thấy một ông già, rất già nua. Không quan trọng là ông ấy có thể hình hoàn hảo như thế nào, và ông ấy mang trong mình tư thế cân bằng của một Space Marine, hay đôi mắt ông ấy rực lên với thứ ánh sáng trong trẻo và giá lạnh. Ông ấy vẫn là một con người đã già, già đến mức “cổ đại”.
Nước da của ông trông như là đá. Ông ta như không bị tác động bởi quy luật thời gian, như một thực thể đi chệch khỏi quỹ đạo quy định của nó và đẩy những tổn thương vào một cõi vô thực. Ông như bị tước đi ngọn lửa của linh hồn, như một cái lò cũ, từng bùng lên với ngọn lửa, nhưng bây giờ chỉ còn tiếng âm vang trong bóng tối.
Nếu tôi được sống trong thời của ông ấy, có lẽ tôi cũng vẫn sẽ có ấn tượng như vừa rồi chăng. Hoặc có thể hàng Thiên niên kỷ đã thay đổi ông ta, loại bỏ đi thứ đã từng khiến ông trở nên sống động, và chỉ để lại lớp vỏ khô cứng, thứ khiến ông trở nên mạnh mẽ hơn về mặt thể chất.
Nhưng ông ấy có một cái gì đó, tôi khẳng định là có. Thật khó để nhìn vào mắt ông. Bạn không thể cười khi nhìn vào một con người như vậy. Tôi ở đó, làm dấu thánh và nghiêng đầu kính cẩn.
“Họ muốn đuổi cô đi khỏi đây,” – Guilliman nói với tôi. Tôi nghi ngờ rằng ông có thể đã sử dụng Battle-sign một cách dễ dàng vì ông ta hiểu nó, hoặc thậm chí là Thoughtmark, nhưng ông đã không làm như vậy. “Sự có mặt của cô gây ra nỗi khó chịu cho quá nhiều người. Họ muốn cô ra trận càng nhanh càng tốt, khuất tầm mắt họ, để họ không cảm nhận được cô.”
Ông ta nhìn thẳng vào tôi. Rất ít người đã từng làm được điều đó, Aleya nghĩ.
“Tôi không muốn làm thế với cô. Kể cả khi Valoris không triệu hồi tất cả các cô trước đó, thì bây giờ tôi cũng sẽ tự mình đi tìm kiếm các cô. Chiến đấu – là phần dễ dàng. Xây dựng – đó mới là thách thức.” – Vị Primarch trả lời.
Tôi có thể biết được rằng ông ấy đang lướt qua một số lời đề nghị đã chuẩn bị sẵn trong đầu. Ông ấy đã không nói dối về áp lực công việc mà bản thân đang phải chịu đựng – chắc chắn rằng ngoài kia có hàng tá nơi trọng yếu cần sự hiện diện của ông.
“Tôi muốn phục vụ, tôi đã đồng ý.” – Điều đó, tôi thừa nhận bây giờ, có thể là một sai lầm.
“Tôi biết,” – Guilliman nói.
“Vì vậy, tôi đưa ra hai yêu cầu cho cô. Chúng là yêu cầu, không phải mệnh lệnh, vì chưa có cấu trúc lệnh chính thức nào cho các Sister of Silence…”
“…Đầu tiên là cô cho phép tôi tôn vinh cô một cách công khai. Tôi muốn nhắc nhở với cả thế giới này rằng có những người như cô luôn bảo vệ nó. Thứ hai là cô sẽ không đảm nhận vị trí đã được đề nghị trước đây mà thay vào đó là du hành đến Luna. Tòa thành của Sisterhood vẫn còn đó, mặc dù tôi không biết nó ở trạng thái nào. Tôi đã chỉ định người chỉ huy một lần nữa đến đó để khôi phục nó, và tôi mong cô làm việc được hiệu quả nhất, cho chính cô. Cô nghĩ sao?” – Vị Primarch nói.
Mặt Trăng. Tôi thậm chí đã không để mắt đến ngôi nhà của tổ tiên mình kể từ khi trở lại Terra – đám mây độc hại đang bao phủ ở đây vĩnh viễn, nó khiến chúng ta dễ dàng tưởng tượng rằng mặt trăng đơn giản là không còn ở đó nữa.
Tôi ghét Terra, và muốn tránh xa nó, càng xa càng tốt, đó luôn là suy nghĩ hàng đầu của tôi. Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu bằng cách nào đó, tôi có thể tìm được đường quay trở lại Arraissa, để xem liệu có thứ gì còn sót lại trong nơi ở cũ của tôi hay không. Tuy nhiên, ông ta không hề ngốc, Guilliman. Nếu ông ta không phải là một người có thể đọc được suy nghĩ theo nghĩa đen, thì ông ta cũng đủ tinh tường để biết điều gì quan trọng đối với mọi người.
“Tôi không nghĩ là có bất kỳ lý do gì, hoặc tại sao, mà có thể để cho dòng dõi nữ tu sĩ của cô phải bị tuyệt diệt,” – ông nói. “Câu trả lời có thể không bao giờ được tìm thấy. Nhưng nếu còn bất kỳ manh mối nào, chúng sẽ ở đó, trong đống đổ nát của Somnus.”
Và đó là những gì đã xảy ra, tất nhiên. Ông ấy đang cho tôi cơ hội để khám phá câu trả lời cho những câu hỏi không có lời giải đáp. Và Somnus không hoàn toàn ở Terra, vì vậy câu chuyện này sẽ là một cái gì đó khác. Đối với tất cả những gì tôi biết, mọi thứ đã trở nên rất khác ở Luna. Tôi có thể tạo ra một sự thay đổi lớn hơn ở đó. Tôi có thể giúp đảm bảo rằng những sai lầm trong quá khứ không lặp lại.
Vì vậy, tôi đã nói đồng ý.
Tôi đã đưa ra một cử chỉ đơn giản nhất để khẳng định, và ông ta coi đó có nghĩa là tôi đồng ý với cả hai yêu cầu của ông ta. Tuy nhiên, trên thực tế, tôi chỉ đồng ý với lời đề nghị thứ hai. Có lẽ vị Primarch đã hiểu sai câu trả lời của tôi, và việc tôi bị cuốn vào buổi lễ chết tiệt đó là một sai lầm thực sự của ông. Nhưng cuối cùng tôi không nghĩ rằng ông đã mắc nhiều sai lầm, và khi tôi nhìn lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, điều khiến tôi khó chịu là cách ông đã thao túng tôi một cách thành thạo như thế.
Trích đoạn Watcher of the Throne
Một chi tiết thực sự thú vị trong đoạn trích này là cách Tanau Aleya nhìn vào tâm hồn, hay bản thể tâm linh của Guilliman. Trong cuốn sách đầu tiên của Chris Wraight, Aleya nói về cách cô cảm nhận lũ Daemon rất khác so với người bình thường, dù cô ấy miễn nhiễm với những hiệu ứng kinh hoàng, gây sợ hãi từ năng lượng Warp của chúng, nhưng vẫn nhìn ra chúng là những tạo vật kinh tởm. Còn ngược lại, Primarch Roboute Guilliman cũng là một thực thể có năng lượng Warp, tuy mệt mỏi nhưng lại toát ra sự trong trẻo.
Kế đến, các Psyker, hoặc người sở hữu sức mạnh tâm linh to lớn và có liên quan tới Warp sẽ rất sợ đến gần hoặc nhìn thẳng vào một Pariah như Sisters of Silence, bởi họ sẽ khó chịu hoặc đau đớn, hoặc cảm thấy như bị hút vào lỗ đen không đáy. Tuy nhiên, Guilliman, dù có năng lượng Warp chảy trong huyết quản của ông đã nhìn thẳng vào mắt của Aleya mà không có chút trở ngại gì. Chi tiết này chứng tỏ được một Primarch có thể mạnh mẽ đến mức khó ai có thể đong đếm được.
Cuối cùng, có lẽ là cách mà Guilliman đã thao túng Aleya một cách rất dễ dàng chỉ bằng cử chỉ, thái độ và lời nói, khiến cô làm theo điều ông muốn mặc dù nó đi ngược lại ý định của cô. Nói chung đây là một đoạn hội thoại thú vị trong quyển tiểu thuyết Watchers of the Throne. Nó không chỉ chứng minh Guilliman là một bậc thầy về nghệ thuật ngoại giao, mà còn là chính trị gia tài ba, chỉ một nhân vật ở mức độ này, mới có thể kiên nhẫn và sáng suốt để nhìn nhận giá trị của Sisters of Silence.