The Ancient Awaits
Phát hành: Black Library
Tác giả: Graham McNeil
Người dịch: Quoc Cuong Do
Nội dung: The Ancient Awaits là một truyện ngắn được xuất bản trong sê-ri The Primarchs, ban đầu là một phần của tuyển tập này. Sau đó, The Ancient Awaits được xuất bản như một phần của tuyển tập Sons of the Emperor vào tháng 2 năm 2018. Đây được đánh giá là một truyện hay của Graham McNeil và có nhắc đến Rylanor the Unyielding, là một Dreadnought đáng kính và là anh hùng trung thành của Quân đoàn Emperor’s Children, anh ta đã không phản bội. Việt hóa bởi Frogpowder (Quoc Cuong Do).
Những cái tên ẩn chứa sức mạnh.
Ngay cả một tay học việc thuộc quân đoàn Thousand Sons cũng có thể nói cho ngươi điều đó.
Biết tên của một vật, là phải thấu hiểu, là nhìn thấu được vào sâu bên trong và cảm nhận được cấu tạo cũng như cách thứ đó vận hành. Để mở khóa một tâm hồn, ngươi phải biết được tên. Một cái tên nói cho ngươi biết mọi điều.
Cấu trúc của tên cho hay về người đã đặt nên nó. Cốt lõi của từ nguyên học bộc lộ nguồn gốc lịch sử của cái tên, và mỗi đổi thay về ngôn ngữ đi cùng cái tên đó lại hàm chứa một câu chuyện độc nhất vô nhị.
Những cái tên nghĩa là tất cả. Vì lẽ đó hắn ta thấy phật lòng về cái cách mà Vistario thờ ơ với tên của tinh cầu này. Murshid vận chú điều khiển luồng nước ngưng đọng bên trong thái dương kế, vẽ nên tấm bản đồ các vì tinh tú. Nhưng chúng không đem lại được điều gì hữu ích.
Những luồng gió độc hại thổi không ngừng qua vùng đồng bằng dày đặc phóng xạ, cứ mãi thì thầm lời nguyền đã mời gọi họ đến cái hành tinh cằn cỗi này. ‘Ta vẫn nghe thấy nó,’ Akhtar nói, hắn đặt bàn tay đầy bụi bặm lên biểu tượng Raptora đã bạc màu trên mũ giáp. ‘Chúng ta đều nghe thấy nó.’ Murshid đáp lời. Murshid thuộc Dòng Athanaean; hắn có khả năng nghe thấy lời than thở của hành tinh này một cách rõ ràng nhất.
Hắn đã từng rảo bước trên những hành tinh chết, cưỡi lên những dòng chảy vô hình và để cho cái lạnh cắt da từng chút thấm vào da thịt cho đến khi toàn thân tê cứng. Món quà của Great Ocean (1) là muôn hình, nhưng cũng là gánh nặng vô cùng lớn lao cho những kẻ mang ân điển của nó. Vistario là môn đồ Dòng Corvidae, cái tên từ thời gian Dòng tu còn là một thứ gì đó hào hùng.
Hắn đã say mê luyện tập dưới sự chỉ dạy của Magister (2) Amon bên trong tòa kim tự tháp óng ánh màu đồng của ngài, hắn không ngừng rèn giũa kỹ năng những mong một ngày có thể gỡ bỏ những nút thắt của tương lai. Bản năng của hắn về bản chất vạn vật là vô cùng mạnh mẽ, nhưng đã bao thế kỷ từ cuộc rút chạy khỏi Terra, cái tên Corvidae dần dà mai một, chỉ còn là cái bóng của quá khứ huy hoàng.
Great Ocean, vẫn như một cô gái nham hiểm và bất kham, cuồn cuộn những dòng chảy tâm linh giận dữ. Vang vọng đâu đó bên trong nàng là hơi thở cuối cùng của Warmaster, mặc cho biết bao thế kỷ đã trôi qua kể từ khi Ngài gục ngã. Nhưng ngay cả đại dương mênh mông vĩ đại là vậy, cùng với triều dâng và dòng chảy không thể đoán định, đôi khi vẫn có thể hé lộ trong thoáng chốc những nhánh rẽ vô tận của tương lai.
Một hình ảnh thấu thị bám rễ trong trâm trí Vistario như một tia lửa lóe lên rồi chợt tắt. Như một lưỡi gươm phản chiếu cái chết của một thế giới vô danh, một thành phố trống rỗng vô hồn, và một lời nhắn gọi buồn thảm. Chúng thuộc về một thời đại xa xăm đã phong hóa bởi thời gian, như một con tàu vỡ bị nuốt chửng bởi tầng tầng lớp lớp những mảng địa chất dưới lòng biển sâu.
Vistario xua đi những hình ảnh vô nghĩa đó, rồi lại thả hồn theo những ngọn gió tâm linh.
Lại một mảnh vụn tiên tri vô nghĩa.
Vô dụng.
Hoặc là do hắn nghĩ vậy, cho đến khi hình ảnh của vị Crimson King ẩn hiện bên trong ngọn tháp pha lê của Ngài. Cơ thể Ngài như bừng cháy bởi sức mạnh tâm linh. Quả là một con quái vật cao ngạo và đáng sợ.
‘Đi đi.’ Magnus ra lệnh. ‘Lần theo lời nhắn. Tìm ra người đưa tin.’
Lần theo lời nhắn.
Tìm ra người đưa tin.
Hai mệnh lệnh tưởng chừng thật đơn giản, vậy mà để hoàn thành theo ý nguyện của vị primarch thì lại gần như không thể. Lần theo những hình ảnh vụn vỡ không nội dung như thế này, chẳng khác nào việc nắm bắt suy nghĩ của một đám đông giận dữ, của hàng trăm tiếng vọng phát ra từ một nguồn, mỗi một trong số chúng lại bị khuếch đại theo cấp số nhân và biến dạng đến mức mọi dấu vết nguyên bản đều bị phủ sương mờ mịt.
Ba người họ đã rời Planet of Sorcerers (3) trên con tàu mang tên Clavis Aurera. Con tàu đã bị biến đổi đến mức không thể nhận ra, sau biết bao thế kỷ trầm mình trong dòng chảy warp hỗn độn.
Được dẫn dắt bởi bản đồ tâm linh của Murshid, Akhtar vận một viên đá tiên kiến được lấy từ tàn tích trong Hang phản chiếu. Hắn bẻ lái, hướng con tàu xuyên qua những con sóng giận dữ của Thế giới phản vật chất.
Trên đài hoa tiêu, Vistario đang du hành trong thiền thức bậc ba, cố gắng nắm lấy chút ký ức mong manh từ những hình ảnh trước đó. Hắn tìm kiếm không ngừng nghỉ, cố tìm manh một mối gì đó dẫn đến nơi phát ra thông điệp kỳ bí, một vài tiếng vọng đâu đó có lẽ sẽ dẫn hắn đến với thứ gì đó có giá trị hơn.
Vistario không nhớ được họ đã kiếm tìm trong bao lâu.
Hàng năm trời, có lẽ vậy, nhưng ai mà biết được trong cái cõi mà thời gian là hằng số đầu tiên bị loại bỏ?
Hắn những tưởng tìm lại được những ký ức đó là vô vọng. Sứ mệnh này có lẽ là không tưởng, cứ như thể đọc một mẩu thư trong chai dạt vào bờ biển, viết thư trả lời và quăng nó trở lại với đại dương, những mong người gửi sẽ nhận được dòng hồi âm.
Nhưng Magnus the Red đã ra lệnh. Thất bại đồng nghĩa với sự trừng phạt kinh hoàng, dù cho nhiệm vụ có khó khăn đến nhường nào chăng nữa. Hắn thà rằng phải kiếm tìm mãi mãi vô vọng, còn hơn trở về với hai bàn tay không. Và rồi, phép màu xuất hiện khi mọi hy vọng tưởng chừng như vô nghĩa. Sương khói dần tan, lời thì thầm trở thành tiếng thét và họ tìm thấy nơi xuất phát của thông điệp đó. Chỉ một lời đơn giản: mơ hồ, nhưng đầy hăm dọa.
“Cổ nhân (4) đang đợi.”
Những gì còn sót lại của thành phố toát lên vẻ tráng lệ, Vistario tự hỏi xưa kia nó phải đẹp đẽ đến dường nào. Thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn. Mặt đất vẫn còn chằng chịt lằn sẹo của cuộc oanh tạc từ quỹ đạo, dữ dội đến mức nó biến tất cả cơ chất thành tro bụi, còn đá thì bị thủy tinh hóa do nhiệt lượng khổng lồ. Mặt đất ngỡ như bình nguyên lởm chởm những tinh thể nham thạch, khiến cho việc định hướng từ mặt đất là điều bất khả.
Vistario tra súng vào bao, hắn cúi người để nhặt lên một mảnh tinh thể lấp lánh, sắc nhọn như mũi thương. Hắn lật qua lật lại nó trong lòng bàn tay, bộ cảm biến trong mũ giáp liên tục báo cáo hình ảnh phân tích. Trong chốc lát, hình ảnh phản chiếu trên miếng tinh thể chợt thay đổi. Vistario buông tay, nó chạm đất và tan thành vô số mảnh vỡ mang hình dáng phi tự nhiên. Hắn thấy một loạt hình thái kỳ lạ, nhưng chúng đã bị gió thổi bay trước khi hắn kịp nhìn ra ý nghĩa bên trong.
‘Ngươi hẳn đã nhìn thấy gì đó?’ Murshid hỏi. Hắn khoác súng lên vai, nhận thấy sự thay đổi trong hoàn quang toát ra từ Vistario.
‘Ta cũng không rõ.’ Vistario trả lời. ‘Chỉ là ảo ảnh thoáng qua mà thôi.’
‘Ảo ảnh về cái gì?’ Akhtar hỏi, trong khi đang chĩa súng về phía phế tích đổ nát.
‘Những đôi mắt giận dữ, cứ như thể được phản chiếu qua gương vỡ vậy.’
‘Đó là hình ảnh của tương lai hay chỉ là tiếng vọng của quá khứ?’ Murshid hỏi.
‘Ngươi biết mà vẫn còn hỏi hay sao?’ Vistario trả lời.
Họ tiếp tục tiến bước về nơi mà hắn biết đó từng là trung tâm thành phố. Đống đổ nát càng lúc càng dày đặc, san sát vào nhau – có lẽ đây là cung điện hoàng gia hay thứ gì tương tự như vậy.
‘Đây rồi.’ Murshid nói và dừng trước những khối đá hoa cương ánh hồng, được trạm trổ bằng các hoa văn xoáy tròn. ‘Đây hẳn là một phần của một công trình có tầm vóc vĩ đại xưa kia.’
‘Chúng ta chẳng phải cũng từng như vậy hay sao?’ Akhtar lẩm bẩm.
‘Cẩn thận cái miệng của ngươi,’ Vistario nói. ‘Tất cả những lời thì thầm đều trở về với Hành tinh phù thủy. Số phận của Ulthar không cho ngươi bài học gì sao?’
Cả ba chẳng nói gì thêm, số phận của Dòng Athanaean vẫn còn hằn sâu trong tâm trí ba người bọn họ.
‘Ngươi phục dựng lại nó được chăng?’ Murshid hỏi, tâm trí hắn quay trở lại với đống đá đổ.
‘Dễ thôi,’ Akhtar nói, hắn tỏ ra hăng hái được phô diễn sức mạnh. Hắn thăng lên thiền thức bậc bảy để nhấc lên đống đất đá, rồi xoay chuyển chúng với sức mạnh tâm linh mãnh liệt và ghép chúng khớp lại với nhau như thể giải một câu đố. Tàn dư của cái cổng vòm dần dần lộ diện, với bảy mét cao và ba mét rộng, hoa văn đan xen theo phong cách Mycenaean được chạm trổ trên mỗi khối hoa cương khổng lồ.
Vistario tiến lại gần và chăm chú ngắm nhìn những hình chạm khắc. ‘Chúng hợp lại thành những nốt nhạc.’
‘Chính xác.’ Murshid nói, đầu hắn nghiêng sang bên dõi theo khuông nhạc, ngón tay thì vung vẩy trên không trung, tựa hồ một vị nhạc trưởng.
‘Mỗi khối đá là một bài ca trong một bản nhạc lớn, một dàn đồng ca chạm trên đá và được xướng lên bởi khách bộ hành ngang qua.’
Một chuỗi những ấn tượng lộn xộn lướt qua tâm trí của Vistario khi Murshid nói. m nhạc và chiến tranh, khói lửa từ thiên đàng: những âm cuối lộn xộn chói tai, khép lại vở bị kịch…
‘Không, không phải cái kết,’ Hắn thì thầm. ‘Mà là chương mở đầu…’
Đôi mắt hắn bị thu hút bởi ý chí lạ kỳ của viên đá lát nứt nẻ đã từng nằm trên mặt đường bộ hành, giờ được lộ ra bởi cái cổng vòm. Những phiến đá lấp lánh ánh vàng dưới cái nắng nhợt nhạt, Vistario quỳ xuống để nhặt lên một thứ gì đó.
‘Ngươi tìm được gì sao?’ Akhtar hỏi.
Vistario lật vật đó qua lại, khéo léo như một nhà ảo thuật đang chơi đùa với đồng xu giữa những ngón tay.
Đó một mảnh xy lanh thuôn dài, bị đè bẹp bởi sức nặng của đống đổ nát. Nhìn kỹ thì nó không phải vàng, mà ánh lên một màu đồng thau, bề mặt được chạm vân nổi bằng nhiệt, phía trên có một ấn triện đã phai nhạt, có lẽ sẽ cho biết về nguồn gốc của nó. Vistario đứng dậy và chìa ra thứ hắn tìm thấy.
‘Là vỏ đạn bolter.’ Murshid nói, hắn với tay ra để cầm lên, nhưng rồi lại chần chừ khi nhìn ra con dấu quen thuộc.
Akhtar thì không như vậy, hắn giật lấy vỏ đạn từ tay Vistario và lật qua lật lại. Vistario đọc được sự mông lung tỏa ra quanh hắn khi hắn nhận ra cái dấu hiệu đó.
‘Là World Eaters,’ hắn nói, tỏ vẻ khó hiểu.
Gió lại nổi lên, mà một lần nữa họ lại cùng nghe thấy nó, một tiếng gọi tâm linh rít lên khó chịu. Càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng gần. Họ nghe thấy nỗi căm phẫn, sự cuồng nộ, và hơn tất cả, họ cảm nhận được sự kiên nhẫn vô hạn.
“Cổ nhân đang đợi.”
Lần theo dấu vết tâm linh của tiếng gọi không phải là việc khó. Bề mặt của hành tinh như mở ra trước mắt. Con đường khúc khủy khi nãy giờ chạy thẳng qua cảnh quan đổ nát như con đường tới thành Romanii khi xưa. Những hình tượng trang trí bị che khuất giờ trở nên rõ ràng, và quy hoạch của thành phố càng trở nên mạch lạc khi họ tiến sâu hơn về phía trung tâm.
Akhtar dẫn đầu tựa như con chó săn đang hăng hái đánh hơi con mồi. Còn Murshid bước theo bên cạnh Vistario.
‘Tâm trí của Akhtar chẳng nhạy bén cho lắm, nhưng rõ ràng ngươi cũng cảm thấy chúng ta không hề cô độc phải không?’
‘Ta cảm thấy… có cái gì đó,’ Vistario đồng tình. ‘Liệu ngươi có thể xác định rõ hơn chăng?’
‘Một tâm trí mạnh mẽ.’ Murshid nói. ‘Cụ thể hơn nữa thì ta không chắc chắn. Cứ mỗi khi ta cố gắng tập trung vào nó, thì nó lại trượt khỏi ý thức của ta.’
‘Chúng ta đang tìm một thứ theo yêu cầu của Crimson King.’ Vistario nói. ‘Phải chuẩn bị tinh thần rằng chúng ta không phải những kẻ duy nhất theo đuổi nó.’
‘Đúng vậy, nhưng bất cứ kẻ nào muốn cản trở dự tính của Magnus the Red thì không thể xem thường.’
‘Vậy ta cứ làm những gì có thể.’ Vistario ra lệnh.
‘Đương nhiên, nhưng cho dù kẻ nào mò đến hành tinh này ta cũng chẳng quan tâm lắm. Cái ta lo ngại là kẻ nào đang phát đi thông điệp cũng đã nhận ra sự hiện diện của chúng ta.’
‘Rõ là không phải riêng mình ta cảm thấy chúng ta đang như cá cắn câu vậy.’ Vistario nói.
‘Không,’ Murshid đồng tình. ‘Không chỉ mình ngươi.’
Con đường mòn dẫn ba chiến binh Thousand Sons đến một hố trũng nom như một hẻm núi, được tạo nên bởi thứ gì đó to lớn khủng khiếp rơi xuống từ trên trời cao. Nó dẫn lối vào một hố sâu thăm thẳm, tựa như cánh cổng dẫn vào địa ngục.
‘Nom như điềm chẳng lành,’ Murshid nói.
‘Chúng ta còn mong chờ điều gì hơn sao?’ Vistario trả lời. ‘Nhưng một cái bẫy sẽ là vô hiệu, khi con mồi đã đánh hơi được kẻ đi săn.’
Một lần nữa, Akhtar dẫn đường.
Bên trong tối đen như mực, nhưng dễ dàng bị nhìn thấu bởi cảm biến bên trong giáp ngực của họ. Tường đá bên trong hang xưa kia từng bị xé toạc bởi hơi nóng không tưởng tượng nổi, nay tỏa ra sáng mờ ảo của những rêu và mốc. Luồng nhiệt đó đâm xuyên xuống theo góc chéo cho đến khi nó hòa làm một với đống đổ nát gồm những mái vòm, cột đá và phòng ốc.
‘Có lẽ đây là một hầm mộ?’ Akhtar tự hỏi.
Vistario nhìn theo những đường vòng cung của mái vòm. Bụi rơi xuống từ trên cao và một vài tia sáng le lói chiếu xuyên qua bóng tối.
‘Không,’ hắn nói. ‘Có những cấu trúc từng được xây lộ ra ngoài trời. Khu vực này bao gồm cả bên trên và dưới mặt đất.’
‘Thành phố này thật đầy bí mật và dối trá,’ Murshid nói, quỳ một gối và chạm tay lên mặt đất. ‘Lộ ra bên ngoài chỉ là lớp mặt nạ, và ẩn chứa bên trong là khuôn mặt của loài rắn rết.’
Lời thì thầm vẫn vang vọng trong gió, hàng ngàn giọng nói thủ thỉ vượt qua ngưỡng nghe được của con người. Vistario cảm nhận được cơn giận giữ, hắn chăm chú quan sát với sự cẩn trọng những hình bóng ma quỷ cuộn qua lại qua lăng kính ngoại vi. Bước chân hắn khuấy động lớp cát thô ráp, và Vistario nghe thấy một tiếng cào, như thể hắn đang bước đi trên tro tàn của cư dân hành tinh này.
‘Ai biết được, mà có lẽ ta lại biết chăng,’ hắn thầm nghĩ.
Vistario men theo con đường bẻ ngoặt vào bóng tối, hai bên đầy những dầm và cột đổ nát, bị vặn xoắn bởi sức nóng và áp lực kinh người.
‘Sự phẫn nộ của cuộc không kích đơn giản là quá khủng khiếp,’ Akhtar nói. ‘Nơi này còn tồn tại được thì quả thật là phép màu.’
‘Không hề,’ Vistario nói, trỏ tay về phía đống đá cốt thép. ‘Khu vực này của thành phố được thiết kế để đứng vững trước những cuộc tấn công.’
‘Thế giới trên kia rõ là được tạo dựng bởi bàn tay con người,’ Murshid nói. ‘ Và là nền văn minh trước cuộc Đại Viễn Chinh, nếu những gì tôi đọc trong cuốn Những tiếng vọng của Đêm trường là đúng. Tại sao họ lại xây dựng một thành phố để chống chọi với cả một Quân đoàn?’
‘Đó vẫn còn là điều bí ẩn,’ Vistario nói. ‘Có lẽ kẻ lôi kéo chúng ta tới đây biết câu trả lời.’
Con đường mòn dẫn qua một cánh cổng bọc thép, và từ đó trở đi, những đống đổ nát của thành phố bên trên nhường chỗ cho cảnh quan của một khu hạ tầng công nghiệp. Tường bao là các lớp bê tông xen kẽ tấm chống đạn, còn trần thì được gia cố bởi thép.
Tường vách được sơn màu đen. Và mặc dù trải qua lửa đạn, Vistario thấy nó dường như không hề hấn gì ở vị trí nơi các thi thể chiến binh kia bị thiêu cháy. Dấu vết đó đã phai mờ bởi thời gian, nhưng nom quen thuộc đến khó chịu.
‘Ngươi cũng thấy phải không?’ Murshid hỏi, giọng gã có vẻ dao động.
Vistario đọc được nỗi đau đớn trong cảm xúc của chiến binh Dòng Athanaean.
‘Phải,’ hắn nói, răng nghiến chặt.
Họ cùng di chuyển sâu hơn vào bên trong lòng đất, dọc theo những hành lang với sàn lát kim loại, men xuống những nấc thang xoắn ốc và những giếng thang máy đã từ lâu không còn hoạt động. Sự hiện hữu mà họ cảm thấy trên bề mặt hành tinh vẫn còn vương trong tâm trí của Vistario, như một áp lực mơ hồ. Dù có là gì, nó vẫn là điều họ chưa nhận thức được.
‘Đây có lẽ là khu tổ hợp quân sự,’ Akhtar nói.
‘Không,’ Vistario nói. ‘Nó quá nhỏ cho những phi đội chiến đấu cơ.’
‘Ta biết,’ Akhtar ngắt lời. ‘Giống một bãi đáp ngầm của quan thống đốc hành tinh hơn.’
‘Có lẽ chúng ta đang lần theo những lời trăn trối của một tên thống đốc của Đế chế,’ Vistario nói. ‘Thật mỉa mai thay những chiến binh đáp lại tiếng gọi của hắn lại là những kẻ hắn xem là phản bội.’
‘Phản bội ?’ Akhtar nổi cáu. ‘Chúng ta chẳng phản bội ai cả. Chúng ta mới là những kẻ bị phản bội.’
Vistario giơ tay, ra dấu cho cả hội dừng lại.
‘Đến nơi rồi,’ hắn nói.
Không như những khu vực khác của khu phức hợp đã phải chịu đựng cuộc không kích, bãi đáp này không hứng chịu nhiều như những kiến trúc sư đã dự tính. Một con tàu nhỏ, có khả năng là tàu con thoi quỹ đạo nằm ở cuối của hầm chứa, lớp vỏ của nó đã bị phá vỡ bởi va chạm, còn một bên cánh thì bị đè gãy bởi thanh dầm. Một phần hang ở đuôi con tàu có vẻ bị mài nhẵn bóng như gương bởi luồng lửa phản lực.
‘Nó có lẽ đang cố cất cánh khi phần mái sập xuống,’ Vistario nói. ‘Chỉ một chút nữa thôi là có thể thoát khỏi thảm họa.’
‘Dù hắn là ai, thì hắn cũng đang cố bỏ rơi cái thế giới của hắn cho sự tận thế,’ Akhtar trả lời. ‘Hắn đáng phải chết cùng hành tinh này.’
‘Chúng ta cũng đã bỏ rơi tinh cầu quê hương mình đó thôi,’ Murshid chen ngang.
Cơn giận lại bừng lên quanh Akhtar lần nữa. ‘Không, chúng ta buộc phải rời bỏ nó ở thời khắc nó cần chúng ta nhất,’ hắn nói. ‘Crimson King đã không cho chúng ta một cơ hội chống lại lũ Sói (5) và bắt chúng phải trả giá.’
‘Chúng ta có thể đã phải chết,’ Vistario buồn rầu.
‘Còn hơn là tồn tại một cách thảm hại thế này, người anh em,’ Ahktar nói. ‘Chúng ta đâu khác gì những tên sai vặt phục vụ cho kẻ tối ngày chỉ biết gặm nhấm nỗi thất bại.’
Tinh thần Vistario bùng lên trạng thái công kích, hắn nhìn chằm chằm vào Ahktar bằng ánh mắt sắc lạnh.
‘Ăn nói cho cẩn thận, người anh em,’ hắn nói. ‘Các Dòng tu tuy không còn nữa, nhưng những gì đã đổ vỡ cũng sẽ có thể phục hồi. Ngươi và ta đều đã thấy lời tiên tri của Temelucha.’
Akhtar khịt mũi. ‘Cũng chỉ là lời nói của một mụ điên.’
‘Từ khi nào mà mấy nhà tiên tri không bị phát điên vì những gì họ thấy?’ Murshid nói, tay vỗ lên giáp vai của Vistario. ‘Những đạo hữu Dòng Corvidae chẳng ai còn tỉnh táo sau cuộc rút chạy khỏi Terra. Chúng ta đã lưu lạc quá lâu trong Vĩ đại dương nên có lẽ cũng điên khùng một chút đó.’
Thái độ căng thẳng giữa Akhtar và Vistario dịu xuống.
‘Xin thứ lỗi, đạo hữu,’ Akhtar nói. ‘Ngọn lửa chiến trường xưa kia có thể đã tắt, nhưng của ta thì chưa từng.’
Vistario gật đầu. ‘Trận chiến vĩ đại đã đi qua, nhưng xung đột sẽ vẫn còn tiếp diễn. Chúng ta vẫn là một phần trong đó và ta tin rằng Crimson King sẽ dẫn dắt chúng ta tới vinh quang cuối cùng.’
‘Ngươi thực sự tin vậy sao?’ Akhtar nói.
‘Ta phải tin,’ Vistario trả lời. ‘Đó là tất cả những gì ta có.’
Cuộc trò chuyện đột ngột chấm dứt khi một tiếng động vang lên từ phía mũi phi thuyền. Cả ba chiến binh Thousand Sons đồng loạt kê súng lên vai và vào trạng thái chiến đấu. Vistario tập trung tâm trí, lùng sục dấu vết tâm linh của kẻ thù.
Một tiếng thét tâm linh từ tâm trí cổ xưa chợt đâm xuyên qua não hắn như một mũi thương bỏng rực. Hắn khựng lại khi cảm thấy sự căm thù vĩnh cửu đi qua mình, sức mạnh của nó mạnh mẽ và đậm đặc đến mức trái tim thứ cấp của hắn đập rộn lên thay cho quả tim chính chợt vỡ tung.
‘Vistario!’ Akhtar hét lên thất thanh.
Vistario giơ một tay, chuyển về trạng thái phòng thủ. Từng chút một hắn tạo nên một pháo đài tâm linh, giữ cho tâm trí thông suốt khỏi những đòn đánh bất thần. Tiếng gầm hỗn loạn ban nãy biến mất, và hắn chớp mắt để xóa đi những đốm sáng nhòe nhoẹt trong nhãn cầu.
‘Ta không sao,’ hắn nói, gắng gượng đứng dậy.
‘Chuyện gì vừa xảy ra vậy?’ Murshid hỏi, một dòng chất lỏng chảy ra từ khe giáp cổ. Trong khi Vistario phải loạng choạng bởi đòn tấn công, thì rõ ràng Murshid còn cảm thấy tệ hơn thế rất nhiều.
Akhtar cũng hứng chịu tương tự. ‘Hắn không phải một psyker.’
‘Không,’ Vistario đồng ý. ‘Thiền thức bậc bốn. Tiến lên.’
Trần hang bị nứt gãy bởi đòn tấn công, khiến cho bụi đất rơi xuống ào ào như mưa. Vistario chợt nhận ra đó không chỉ là một đòn tấn công tâm linh, mà thực chất là sóng siêu âm. Luồng hào quang ghê gớm và sóng âm hỗn độn kết hợp thành một tiếng hú chói tai có thể đã làm họ bị điếc nhưng may thay chỉ làm ngắt cầu chì bên trong bộ giáp.
‘Cẩn thận, Vistario,’ Murshid nói. ‘Có oán khí rất nặng ở đây.’
Vistario gật đầu và đi vòng quanh một mỏm đá, họng súng của hắn không ngừng hướng đến vị trí đã phát đòn tấn công siêu âm. Mũi của chiếc phi thuyền đã bị vỡ làm đôi trong quá trình cất cánh, tạo thành một vết cắt dài khoảng sáu mét, hướng sâu vào trong buồng lái. Ban đầu, hắn không hiểu được điều mình đang thấy. Một mớ dây cáp được dẫn từ chiếc phi thuyền, xoắn vào nhau như bầy rắn. Chúng được kết nối với nhau bởi một thiết bị kỳ dị, với chức năng mà Vistario không tài nào hình dung được.
Nhưng đó chẳng phải điều kỳ lạ nhất.
Nằm bên cạnh đó, là bóng dáng của một Dreadnought, bị đè nát một phần bởi một thanh dầm thép. Bụi và tro phủ dày lên cỗ quan tài di động bằng adamantium, màu sắc của nó thì đã phai mờ đến mức không thể nhận diện. Một chân nó đã bị tách rời khỏi cơ thể, thân trái bị thủng vào phía trong sâu đến nỗi xác thịt đặt trong đó hẳn đã mục ruỗng.
Hai cánh tay nó được gắn vũ khí, một khẩu pháo tiến công lớp Kheres và một nắm đấm năng lượng. Chúng hướng thẳng lên trời, như thể chiến binh cổ đại này đang tìm cách xả cơn thịnh nộ lên thiên đàng bằng tất cả sức lực còn lại. Cỗ Dreadnought nằm dựa lên một vật thể gì đó cắm chặt xuống nền hang, phần lộ ra bên ngoài đã bị thiêu cháy đến mức không thể nhận dạng.
Lại thêm dây dẫn trườn bò từ con tàu rách nát, nối liền với vật đó và cỗ máy chiến tranh kia với nhau.
‘Một Dreadnought?’ Akhtar nói, hạ súng.
‘Canh chừng nó,’ Vistario ngắt lời, cẩn thận tiến tới để kiểm tra kỹ thiết bị đáng ngờ kia là gì. Nom nó như một lai tạo ghê tởm giữa một nhạc cụ với cỗ máy tra tấn tạo bệnh hoạn. Màu sắc của nó đã phai nhạt, nhưng hẳn đã từng được tô điểm rực rỡ và trang trí cầu kỳ. Nó như rung lên vì nguồn năng lượng tuôn chảy. Vistario tìm cách để ngắt kết nối.
Một âm thanh rì rầm giận dữ rộn lên khi hắn đưa tay định ngắt cụm dây gần nhất, như thể cỗ máy đang sống và cảm nhận rõ sự hiện diện của hắn.
‘Không. Được.’
Vistario giật mình bởi chất âm đều đều rè rè như phát ra từ bộ vox. Hắn xoay người và chĩa súng về phía cỗ Dreadnought. Ngón tay hắn sẵn sàng siết cò, nhưng rồi lại thả lỏng khi nhận ra mình đang ngắm thẳng vào họng pháo tiến công đa nòng.
‘Ngươi. Không. Phải. Hắn,’ cỗ Dreadnought kia nói.
Vistario từ từ hạ súng. Murshid thì đang bị giữ chặt trong nắm tay của tên Dreadnought. Hắn cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi nguồn sức mạnh khổng lồ có thể dễ dàng xé nát vỏ một chiếc xe tăng. Akhtar đứng lùi sang bên, khẩu bolter của hắn nhắm thẳng vào cỗ quan tài di động.
Một hành động thù địch. Ngay cả một sai sót nhỏ nhất xảy ra, thì Vistario và Murshid cũng sẽ chết trước khi Akhtar kịp bắn phát đạn đầu tiên. ‘Ta. Đã chờ. Quá lâu,’ cỗ Dreadnought nói. ‘Quên. Tên. Quên bạn bè. Chỉ còn nỗi căm hận. Chỉ còn sự trả thù nuôi dưỡng ta.’
Cỗ máy sinh học khổng lồ phát ra giọng nói đầy uy quyền, ban đầu còn ngắt quãng, nhưng dần dần trở nên mạch lạc, như một hành động chào hỏi ba chiến binh, trước khi nó tìm lại được cách giao tiếp.
Ánh sáng le lói phát ra từ quả cầu cấy ghép bị nứt toạc.
Đó là cơ quan cảm biến cuối cùng của cỗ máy chiến tranh. Nó có thể nhìn thấy hắn không? Liệu nó có ẩn chứa nguồn gốc của cỗ Dreadnought này?
‘Các ngươi thuộc quân đoàn nào?’
‘Mười lăm,’ Vistario nói.
‘Các con của Magnus the Red. Thần khổng lồ một mắt. Vị vua đỏ máu. Phù thủy tối cao. Chủ nhân của Prospero (6). Quân đoàn mười lăm ra sao rồi sau ngần ấy thời gian? Đừng nói với ta các cũng ngươi rơi vào bẫy như anh em ta. Hãy nói rằng các ngươi vẫn đứng vững bên Đức cha của chúng ta.’
Hắn không hề biết, Vistario nghĩ thầm. Suốt những năm tháng bị mắc kẹt dưới này, hắn không hề biết điều gì đã xảy ra. Sao có thể như vậy?
‘Quân đoàn Thousand Sons vẫn đứng vững,’ hắn nói.
‘Ta có thể đã vỡ nát và gần đất xa trời, nhưng ta nhận ra lời nói dối khi ta nghe thấy chúng.’
Vistario nhún vai. ‘Nhưng ngươi sẽ không thích sự thật đâu.’
‘Ta thích hay không, không phải là điều quan trọng,’ cỗ Dreadnought nói. ‘Sự thực là tất cả những gì chúng ta có. Nó che chở cho chúng ta khỏi điều dối trá. Khi sự thực bị bóp méo để công kích một ai, những điều tốt đẹp sẽ theo đó mà lụi tàn. Hoàng đế đã dạy ta điều đó, nhưng có quá ít người trong chúng ta ghi nhớ và trân trọng bài học này.’
Vistario trong phút chốc chỉ muốn xổ toẹt bản chất dối trá của cuộc viễn chinh của Hoàng đế. Nó như một chất độc dần dần lan tỏa dưới lưỡi, chỉ chực chờ được thoát ra ngoài. Nhưng chẳng cần đến khả năng nhìn thấu tương lai của một chiến binh Corvidae để biết hắn sẽ chết ngay khi vừa thốt nên lời.
‘Tên ngươi là gì?’ vị Dreadnought hỏi.
‘Malin Vistario, Dòng Corvidae. Còn ngươi?’
‘Ta là… kẻ ghi nhớ,’ cỗ Dreadnought nói. ‘Hoặc đã từng như vậy. Một huyền thoại cổ có nói kẻ lãng quên là kẻ không còn tồn tại, nhưng trí nhớ của ta hiện cũng vụn vỡ như cái thân xác này vậy. Sứ mệnh của ta… ta từng có một sứ mệnh. Là biết. Là ghi nhớ. Những tấm gương của quá khứ định hình cho hiện tại. Những sự kiện của tương lai dõi theo quá khứ.’
Vistario hiểu rõ tình cảnh bấp bênh của mình. Tay Dreadnought này rõ ràng là đã phát điên sau hàng thế kỷ bị cô lập mà không được các Techmarines chăm chút bảo trì hệ thống máy móc sinh học phức tạp và duy trì giấc nghỉ ngơi.
‘Ngươi biết những gì?’ Vistario hỏi.
‘Ngươi hỏi ta biết những gì ư?’ cỗ Dreadnought gầm gừ khó chịu. Những viên đạn kêu lên lanh canh khi bộ nạp tự động đẩy chúng vào bên trong buồng đạn. ‘Chẳng phải quân đoàn mười lăm cũng duy trì một kẻ có nhiệm vụ phải biết sao? Là phải ghi nhận mọi điều! Ta từng biết mọi thứ quan trọng – tên, ngày tháng, nơi chốn. Những sự kiện. Những lời thề được lập nên. Những lời thề bị phá vỡ. Những tiếng cầu khẩn của kẻ không có đức tin. Ta là người ghi nhớ. Ta là Ancient of Rites (7).’
Vistario chợt nhận ra tất cả, hắn ngước nhìn quanh căn hầm, tâm trí hắn lần bước ngược lại con đường mòn khi nãy trở lên mặt đất. Hắn thấy quang cảnh thế giới trên mặt đất đang hứng chịu cuộc oanh kích dữ dội, thành phố bị phá hủy tan tành và đổ sập lên những chiến binh phòng thủ ở dưới.
‘Ta biết tên của nơi này,’ hắn nói, quá khứ khủng khiếp đột ngột chảy tràn bên trong hắn.
‘Phải,’ cỗ Dreadnought nói. ‘Đương nhiên ngươi biết. Horus đã khắc ghi tên nó lên trái tim của mỗi chiến binh, ngay cả khi họ có ở đó hay không.’
‘Là Isstvan III.’
‘Đúng vậy.’
‘Còn ngươi…’ Vistario nói. ‘Ngươi là -’
‘Ta là Rylanor Cổ nhân (8),’ vị Dreadnought trả lời.
Cổ nhân Rylanor.
Vistario biết cái tên này. Sao hắn có thể không biết được?
Câu chuyện về sự bội phản tại Isstvan III đã được lưu truyền tại Sảnh Pergamum. Đây là nơi trái tim độc địa của các Quân đoàn đc phơi bày, nơi các chúng nhẫn tâm lấy đi máu thịt của những người anh em chúng. Magnus đã gửi đi lực lượng phản gián để tìm hiểu nguồn cơn, sau khi họ ghi nhận sự thực từ những kẻ đã tham gia trận chiến. Điều đó có vẻ như vô nghĩa với Vistario, bởi mỗi một môn đồ Dòng Corvidae đều biết chẳng có gì thực sự diễn ra. Sợi chỉ số mệnh luôn dẫn lối tới một vài khoảnh khắc trước đó, và rồi trước đó nữa.
Nỗ lực để chỉ ra nguồn gốc của một sự kiện chỉ bằng cách chọn một khoảnh khắc duy nhất trong dòng thời gian có thể đẩy trí não một người trở nên điên cuồng.
Những kẻ trở về từ chiến trường địa ngục đầy rẫy virus ăn mòn sự sống tại Isstvan III mô tả những chiến binh phe trung thành thuộc quân đoàn World Eaters, Death Guard, Sons of Horus và Emperor’s Children đã chiến đấu hàng tháng trời trước các cuộc tấn công của những kẻ từng là anh em đồng đội, họ phải chịu đựng sự kinh hoàng không tưởng tượng nổi trước cơn hủy diệt bất khả kháng.
Kẻ duy nhất nhắc đến cỗ Dreadnought là một kẻ không đáng tin cho lắm tên Lucius Kiếm sĩ. Hắn đoan chắc rằng Saul Tavitz có nói vị Dreadnought đã tìm ra một hầm phi thuyền ngầm dưới lòng đất.
‘Tại sao ngươi lại không bỏ trốn?’ Vistario hỏi.
‘Ta đã có thể trốn thoát, nhưng những chấn động địa chất trong cơn giãy chết của Isstvan kéo dài ngoài dự liệu. Trần hang sập xuống, cầm tù ta tại đây như các ngươi đã thấy.’
Vistario liếc nhìn thiết bị kỳ lạ gắn chặt vào xác phi thuyền đổ nát.
‘Còn thứ gì kia?’
‘Một loại vũ khí siêu âm. Một đám đồng đội cũ tìm ra nơi này và muốn lấy mạng ta. Chúng đã thất bại, những cũng đủ làm ta què quặt và mắc kẹt.’
‘Rồi ngươi đã biến nó thành thứ gì đó? Một đài phát tín hiệu chăng?’
Âm thanh phát ra từ cỗ Dreadnought nom như tiếng cười khúc khích.
‘Trạm phát tín hiệu?’ Rylanor nói. ‘Không, là bẫy mồi.’
‘Để bẫy thứ gì?’
Bỗng một thứ âm thanh như tiếng da vảy trườn bò trên đá làm Vistario lạnh sống lưng.
Một giọng nói êm mềm như lụa đáp lại câu trả lời.
‘Cho ta,’ nó nói. ‘Không phải sao, Rylanor?’
Vistario há hốc mồm kinh ngạc. Một thân hình dạng rắn từ từ hiện ra từ bóng tối. Nó có nhiều tay, cơ thể uốn lượn một cách mỹ miều, mái tóc trắng ngà buông lên lớp chiến giáp màu tím.
‘Cuối cùng ngươi cũng đến,’ Rylanor nói. ‘Fulgrim.’
Hình dáng của tên primarch quả thực báng bổ, ngay quả với những chiến binh phải chứng kiến cha họ đã đổi thay nhường nào bởi sức mạnh của Vĩ đại dương. Vistario cảm thấy ngọn lửa năng lượng bừng bừng lên trong cơ thể của Fulgrim, và khả năng thao túng nguồn năng lượng đó của hắn thực sự hùng mạnh tuy rằng vẫn vụng về.
Giắt cặp kiếm sáng loáng bên hông, hắn đảo mắt, săm soi từng người đang hiện diện trong căn hầm. Hắn đã ẩn mình nghe ngóng bao lâu rồi? Kể từ sau trận chiến tại Terra, hành vi của tên Phoenician (9) là không đoán định. Ngay cả Magnus cũng từ bỏ tham vọng tìm hiểu hành động của anh trai mình, vậy thì Vistario sao có thể đoán biết Fulgrim sẽ làm gì tiếp theo?
‘Cổ nhân,’ Fulgrim nói, thân trườn trên mặt đất theo dạng sóng uốn lượn. ‘Ngươi trông tệ quá. Thật đáng xấu hổ.’
‘Ngươi đã trở thành thứ gì đây, Primarch của ta…?’ Rylanor nói. Sự kinh tởm hiện lên rõ ràng dù chỉ qua âm thanh từ bộ phát vox.
‘Ngươi là con quái vật.’
‘Ồ hãy xem đống sắt vụn nói gì này,’ Fulgrim nói, hắn vẫn trườn xung quanh bốn người bọn họ. Mắt hắn giờ đây không có tròng, ngả màu trắng đục vô hồn, không còn vẻ diễm lệ thuở trước. Chúng nhìn vào ba chiến binh với vẻ thích thú.
‘Tại sao Magnus lại gửi mấy đứa con què quặt đến nơi này? Các ngươi chưa học được gì kể từ Prospero hay sao? Người anh em ẩn dật của ta nên hiểu được rằng trí tò mò của hắn chỉ dẫn đến thảm hoạ mà thôi.’
Vistario như thể bị á khẩu, đó chuyện thường thấy khi đối mặt với một primarch. Đứng trước một kẻ biến dạng kỳ dị đến mức này thì còn tệ hơn thế nhiều lần. Nhưng dù cho diện mạo của Fulgrim đã thay đổi một cách khủng khiếp, niềm khao khát đáp trả lại sự khinh khỉnh của Fulgrim nhói lên trong ngực của Vistario đến mức khó chịu.
‘Chúng tôi nghe thấy thông điệp của hắn,’ hắn trả lời.
‘Thật tệ cho các ngươi,’ Fulgrim cười khẩy, mỉa mai cho tình cảnh của họ. Murshid thì đang giãy giụa trong tay của Rylanor, còn Akhtar vẫn ngắm thẳng vào vị Dreadnought không hề xê dịch.
Phoenician tiến đến gần Rylanor.
‘Nào, ông bạn già,’ Fulgrim nói. ‘Ngươi đã có được sự chú ý của ta. Ngươi muốn nói ta nghe điều gì? Hãy cố mà nói được điều gì đó hay ho – dù sao ngươi cũng có cả thiên niên kỷ để ấp ủ rồi.’
Rylanor buông Murshid xuống, rồi dùng cái chân rỉ sét, què quặt còn lại đẩy cơ thể ngồi thẳng lên. Vistario nhận thấy họng súng đa nòng rời khỏi người hắn, để bám theo chuyển động của primarch.
Hắn tập trung tinh thần vào trạng thái chiến đấu, để cho năng lượng của Great Ocean lan tỏa trong cơ thể.
+Hãy sẵn sàng,+ hắn thì thầm với các chiến hữu chỉ bằng ý nghĩ.
Hắn cảm nhận được sự phản hồi của hai chiến binh và dồn tâm trí để dụng phép. Hàng loạt hình ảnh thấu thị tràn vào trong tâm trí hắn: những viên đạn nát vụn tạo nên phản ứng loạt, lửa cháy rừng rực và sự huỷ diệt không thể ngăn cản.
Điềm xấu.
Bụi bặm và mảnh vụn rơi khỏi giáp của Rylanor thành dòng khi ông ấy chuyển động. Những vật thể ẩn bên dưới cơ thể của vị Dreadnought lộ ra, một cuộn dây cáp rần rật điện từ nối từ cỗ quan tài sống dẫn tới một bảng điều khiển đang mở. Vistario lạnh hết cả người khi hắn cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.
‘Đã một thiên niên kỷ rồi sao?’ Rylanor hỏi, lấy lại giọng nói mạnh mẽ từ thời xưa cũ, nom đầy buồn thảm và tiếc nuối.
‘Đúng vậy,’ Fulgrim nói và tiến lại gần hơn. ‘Hãy nghĩ tới biết bao thời gian bị bỏ phí. Biết bao vinh quang bị bỏ lỡ, biết bao chiến thắng bị chối từ.’
Rylanor lại bật lên một tràng cười kim khí.
‘Vinh quang? Ngươi những tưởng ta tìm kiếm vinh quang? Ngươi biết quá ít về quân đoàn của ngươi. Phải, ta đã trau chuốt những gì muốn nói,’ Rylanor nói trong khi Fulgrim vươn cánh tay chực tóm lấy vị Dreadnought.
‘Mặc dù ta tin ngươi sẽ thấy nó thú vị, nhưng người kể chuyện không phải là ta.’
Nụ cười nham hiểm của Fulgrim tắt lịm khi hắn cũng nhìn ra thứ mà Rylanor đang che giấu.
‘Không,’ hắn thốt lên, như thể hắn nghĩ có thể dừng điều sắp xảy ra chỉ bằng một lời nói.
‘Có chứ,’ Rylanor trả lời, đồng thời phát đi một xung năng lượng kích hoạt quả bom virus.
Vistario nhìn thấy khoảnh khắc đó chỉ một phần triệu giây trước khi nó diễn ra. Ngay lập tức, hắn thấy hình ảnh làn sóng virus ăn thịt tràn ra, nuốt sống họ, thân xác họ tan rã như băng giá gặp mặt trời. Hắn thấy cơ thể họ biến thành mớ xác thịt nhầy nhụa trong một quá trình siêu tiến hoá của bầy virus, nơi chúng không ngừng biến đổi để tàn phá các vật chất hữu cơ một cách hiệu quả nhất.
Tất cả những điều này hắn đã thấy trong khoảng trống giữa sự sống và cái chết, một cái nhìn thoáng qua vào tương lai không thể tránh khỏi.Nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua là quá đủ đối với một môn đồ Dòng Corvidae.
+Akhtar!+
Bằng ý chí thô bạo và ngoan cường, Akhtar tung ra toàn lực của mình ngay tại thời điểm quả bom virus phát nổ. Vỏ quả bom bị xé toạc từ bên trong. Nó tung vào trong không khí hợp chất virus được phối trộn với tỷ lệ chính xác, kích hoạt phản ứng không thể ngăn cản. Lửa tuôn ra từ đầu đạn trong hiệu ứng chậm thời gian, bao trùm xung quanh cỗ Dreadnought như một luồng promethium độc địa.
+Ta không thể giữ được lâu đâu!+ Akhtar gào lên. Sức mạnh Raptora của hắn căng ra hết mức để đẩy lùi vụ nổ. Vistario dùng sức mạnh tâm linh tiếp sức cho người chiến binh, và Murshid cũng làm như vậy.
Fulgrim cười lớn khi sự chết chóc từ từ bò qua thân thể của vị Dreadnought.
‘Là vậy sao?’ Fulgrim nói. ‘Người dẫn dụ ta tới đây để giết ta sao?’
Rylanor kích hoạt khẩu pháo tiến công, nhưng – nhanh như chớp – Fulgrim đã chộp lấy và nghiền nát nó trước khi nó kịp nhả đạn.
‘Không, ta không nghĩ vậy đâu,’ tên primarch nói, xé toạc cánh tay của vị Dreadnought không chút khó khăn. Lửa điện toé ra từ cánh tay gãy rời. Fulgrim liếc nhìn nó khinh bỉ rồi quăng sang một bên.
‘Ngươi đã phản bội chúng ta,’ Rylanor gầm lên. ‘Các con của ngươi. Ngươi đưa chúng ta đến đây để chết. Không gì có thể tha thứ. Không! Ngươi phải chết dưới tay ta. Sự phẫn nộ của Hoàng đế sẽ giáng xuống đầu ngươi. Ngay cả Fulgrim Kẻ khai sáng cũng không thể thoát khỏi quả bom virus này.’
Fulgrim ghé sát mặt vào gần Rylanor và lắc đầu.
‘Ngươi muốn ta chết?’ Hắn nói, sự thương hại được nhấn nhá trong từng câu chữ. ‘Tại sao? Vì ngươi nghĩ ta phản bội các ngươi? Phản bội quân đoàn? Ôi Rylanor, tâm trí ngươi thật hạn hẹp làm sao. Giá như ngươi có thể thấy chúng ta giờ đây đẹp đẽ đến dường nào. Mỗi kẻ chúng ta lại toả sáng rực rỡ như mặt trời vậy.’
Fulgrim cúi xuống, cánh tay trần của hắn luồn vào bên trong một vết rách trên giáp của cỗ Dreadnought. Hắn mỉm cười, mắt nhắm nghiền, hắn liếm môi trong khi tay đẩy sâu hơn vào bên trong.
‘À ngươi đây rồi!’ Fulgrim nói, trong khi Rylanor gầm lên vì giận dữ. ‘Thật ẩm ướt và run rẩy. Ta có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của ngươi. Nó mới ngon lành làm sao!’
Nắm đấm của Rylanor quăng tứ tung, rực cháy trong lửa. Nó đánh trúng vai của Fulgrim. Hắn cười phá lên trước đòn tấn công vụng về và rút ra thanh kiếm. Lưỡi kiếm quét một nhát chém chính xác đến độc ác, cắt qua bộ cáp truyền động.
Cánh tay còn lại của Rylanor rơi xuống một cách bất lực.
Vistario thấy luồng lửa virus đã lan ra toàn bộ giáp ngực của vị Dreadnought, len lỏi vào giữa các khe giáp. Rylanor không quan tâm mình sống hay chết, chỉ cần có thể kéo Fulgrim đi theo.
‘Ngươi. Dừng. Lại!’ Cỗ Dreadnought gầm lên.
‘Tại sao không? Ta là chủ nhân của ngươi – ta có thể làm mọi thứ ta muốn. Ta có thể cứu sống hay nghiền nát ngươi tùy thích. Hãy quay về với ta. Hãy chấp nhận món quà của Hoàng tử bóng tối và ngươi sẽ lại được sánh bước bên ta, bằng xương bằng thịt lần nữa. Ngươi có thể là bất kỳ thứ gì, người bạn già! Ta sẽ nhào nặn ngươi thành thứ gì đó diễm lệ, một vị thần giữa những kẻ phàm.’
‘Không bao giờ! Tất cả những gì còn lại giữa chúng ta là cái chết!’ Vị Dreadnought gầm lên, phần thân trên cháy rực trong lửa. ‘Ta là Rylanor thuộc Quân đoàn Emperor’s Children, Người chủ trì lễ nghi, Hộ vệ danh dự (10), và là bề tôi trung thành của Hoàng đế đáng kính. Ta chối bỏ ngươi bây giờ và mãi mãi!’
Fulgrim bật cười và nói, ‘Xin lỗi, ta có nói sẽ cho ngươi lựa chọn sao?’
Tên primarch rút tay khỏi cỗ quan tài của Rylanor, kéo theo một mớ chất nhờn và dịch tiết. Những sợi chất lỏng nhớp nháp nhỏ giọt qua kẽ tay hắn, nom hắn như đang giữ một con mèo sơ sinh trong lòng bàn tay. Những đường ống dẫn bị xé toạc chảy ra dịch ối đặc quánh. Mỗi giây trôi qua, cơ thể Rylanor phải nếm chịu cơn đau đớn khủng khiếp.
‘Ta sẽ tái tạo ngươi, người anh em,’ Fulgrim nói. ‘Ngươi sẽ là thành tựu tột cùng của ta.’
Vistario cảm nhận được nỗi kinh hoàng của Rylanor trước sự xâm phạm cuối cùng này, dù cho thân xác ông chẳng còn gì ngoài một khối thịt ẩm ướt. Một số phận không thể tránh khỏi khi phải trở thành thứ ông căm ghét nhất.
+Chúng ta phải làm gì đây?+
Murshid hỏi. Mối liên kết giữa các chiến binh Thousand Sons mạnh đến mức cảm xúc của Vistario được san sẻ cho cả ba người họ.
Vistario nhận thấy được sự nham hiểm vô bờ bến của Fulgrim, hắn tận hưởng nỗi thống khổ của Rylanor và tình cảm vô vọng của những chiến binh Thousand Sons một cách khoái trá. Tên primarch say sưa với niềm kiêu hãnh tràn trề, một tính xấu lâu năm mà Magnus đã nhiều lần nhắc đến.
Nhưng hơn tất cả, vượt lên trên sự độc ác của Fulgrim, Vistario cảm nhận được danh dự và niềm kiêu hãnh của Rylanor, ý chí cao cả không thể bẻ gãy đã đặt ông chống lại đồng đội cũ và chứng kiến ông chìm trong sự điên cuồng đến ám ảnh bên dưới bề mặt một hành tinh chết.
Vistario nhìn lại Fulgrim lần nữa, không tìm được phẩm chất gì xứng đáng.
Các chiến hữu của hắn cũng cảm nhận được khoảnh khắc mà hắn đưa ra quyết định.
+Primarch Fulgrim,+ Vistario nói. +Rylanor xứng đáng hơn Ngài.+
Tên Primarch ngước lên, đôi mắt đã từng toả sáng đẹp đẽ nay đen kịt một màu như thuốc độc.
+Ông ấy xứng đáng hơn tất cả chúng ta.+
Hắn nâng súng và bắn một phát đạn phản ứng loạt vào sau gáy của Akhtar. Sọ người chiến binh Raptora nổ tung từng mảnh và với cái chết của hắn, luồng sức mạnh tâm linh đang chặn đứng vụ nổ cũng đột ngột chấm dứt. Vistario nhìn thấy luồng lửa. Và một lần nữa, mọi sự sống bị thiêu cháy.
Chẳng mất bao lâu để bầy virus ăn sự sống cháy hết lần thứ hai. Trong lần đầu tiên, nó đã huỷ diệt tám tỷ sinh mạng và bị dập tắt trong vòng tám giờ sau khi Horus ra lệnh không kích. Với một lượng khổng lồ máu thịt làm mồi cho cơn thịnh nộ của bom virus, người ta nói những tiếng gào thét tâm linh đã che phủ ngọn Astronomican.
Một bóng đen trồi từ dưới lòng đất, một khối than cháy âm ỉ mang thân hình của loài rắn, mỗi mảnh xác thịt được kết nối với nhau bởi mạng lưới năng lượng ma quái. Ngay cả hợp chất virus được tạo nên bởi nền khoa học cổ xưa cũng không thể huỷ diệt thân xác tạo nên bởi năng lượng tối tăm của Warp. Cơ thể của Phoenician đã hồi phục như mới, nhưng linh hồn hắn thì không. Vì không nỗi đau và vết thương nào có thể tổn thương đau đớn như cái cách sự tráng lệ của hắn bị khước từ.
Và đó là chiến thắng cuối cùng của Rylanor.
Hết.
Chú thích:
(1) Một tên gọi khác của Warp.
(2) Một cấp bậc trong Quân đoàn Thousand Sons, mình dịch là Đại sư.
(3) Hành tinh phù thủy. Tên gọi hành tinh mà hiện giờ The Thousand Sons đang chiếm giữ làm đại bản doanh.
(4) The Ancient. Danh xưng dành cho Rylanor. Bởi Rylanor là một chiến binh có xuất thân từ Terra, phục vụ Emperor’s Children từ trước thời Fulgrim tiếp nhận Quân đoàn.
(5) Ý nói tụi Corgi ở trận Prospero.
(6) The Cyclops. The crimson king. Sorcerer Supreme. Master of Prospero. Các danh xưng của Magnus. Ở câu này mình phải dịch ra thì nghe sẽ hay hơn là một câu toàn tiếng Anh.
(7) Danh xưng và cũng là nhiệm vụ của Rylanor trong quân đoàn. Rylanor chủ trì và giữ gìn những nghi lễ truyền thống xưa cũ cũng như những sự kiện, kỷ niệm hào hùng của quân đoàn.
(8) Rylanor the Ancients. Mình dịch cái tên này vì nghe nó hay thôi.
(9) Một danh xưng của Fulgrim.
(10) Cũng như mục (6), dịch ra cho hay.