WH40K Fanfic: Cơn Mưa Ngang Qua

Giọt lệ đâu đây bao câu ca em tặng anh.

Tình yêu anh mang cuốn lấp đi bao nhiêu câu ca.

Và còn lại đây cơn mưa đau thương trong màn đêm.

Phải lẻ loi gồng mình bước qua niềm đau khi anh rời xa.

cadet-of-schola-progenium-and-the-ultramarines
Ảnh minh họa: WH40K Fanfic

Những người lính Astartes thuộc các binh đoàn Space Marine cũng giống như bao người dân khác thuộc Đế Chế Nhân Loại, họ cũng chỉ là con người với bao cảm xúc hoà trộn cũng biết vui biết giận và cũng biết… yêu.

Chỉ khác bao người bình thường khác là họ mang trong mình mã gene seed của Hoàng Đế là để bảo vệ những thường dân vô tội khác khỏi mọi hiểm nguy từ các giống loài Xenos khác tại cái vũ trụ khắc nghiệt này. Nhưng giữa những con người xa lạ về mặt địa vị xã hội này liệu có nảy sinh cảm xúc khi tiếp xúc với nhau hay không ? Câu trả lời xin nằm trong câu chuyện dưới đây.

Chương 1: Cuộc gặp mặt đầu tiên

cadet-of-schola-progenium-Ảnh minh họa: WH40K Fanfic
Ảnh minh họa: WH40K Fanfic

Tôi tên là Elizabeth vốn chỉ là con người khá bình thường như bao người khác cũng chỉ là đang vật lộn sinh tồn cho chính mạng sống mong manh của mình giữa chốn khắc nghiệt của cái hành tinh đáng nguyền rủa này nơi mà mình sinh sống.

Hành tinh của tôi vốn dĩ đáng để là nơi đáng sống nhưng lại bị các thế lực tà ác từ bên ngoài đến xâm lược, chúng đến đốt sạch mọi làng mạc xung quanh nơi mà chúng chiếm đóng. Chúng bắt người dân làm mọi việc dơ bẩn nhất mà chúng không muốn làm, chúng đày đọa họ chẳng khác gì cái bọn cầm quyền trước đây.

Bọn chúng coi người dân như những nô lệ mặc sức sai khiến, khi thấy không còn sai bảo được nữa thì chúng sẵn sàng lấy mạng họ, coi người dân như cỏ rác mặc sức chà đạp. Những người dân vô tội ấy chỉ mong có ai đó đến giải phóng họ khỏi sự đầy đoạ của lũ khát máu kia.

Nhưng có ai liệu nghe thấy tiếng của họ mà tới, chi bằng tự mình đứng lên tự giải thoát cho mình và người khác. Thế là tôi đành phải gia nhập lực lượng Astra Militarum đang kháng chiến tại đây chỉ mong góp phần sức mọn của mình giúp mọi người xung quanh khỏi móng vuốt của bè lũ tà ác kia.

Nhưng sự chống trả của chúng tôi chỉ là vô ích khi lực lượng quá mỏng, quân nhu ngày một thiếu thốn, các anh em khác đều lần lượt tử trận có nguy cơ cả binh đoàn tuyệt diệt. Biết không thể chống trả được nữa nên cấp trên của tôi Chính Uỷ Irwin đành yêu cầu chi viện từ Đế Chế và nhận được sự chấp thuận yêu cầu cố thủ trong vài ngày tới sẽ mang đại đội Space Marine thuộc Legion Ultramarines tới.

Chúng tôi khá mừng rỡ khi nghe thấy những vị cứu tinh tới, những con người Á Thần mang trong mình sức mạnh của Hoàng Đế Tối Cao tới giải thoát cho chúng tôi khỏi lũ tà ác kia. Tôi cũng được nghe kể về các chiến công hiển hách của các người lính Astartes của Space Marine, tôi bắt đầu có cái nhìn thiện cảm với họ nên khi thấy họ tới tôi cũng bỏ hết mọi việc vặt đang làm để chạy tới tận mắt nhìn thấy họ.

Tôi giật mình kinh hãi khi thấy tầm vóc của họ quá cao lớn chắc phải to gấp 3 4 lần cơ thể của mình – một cô gái quá nhỏ bé khi so với những người khổng lồ kia. Sẵn bông hoa tươi đẹp bên vệ đường tôi hái tặng cho người lính can trường trước mặt như một món quà gặp mặt, cảm ơn họ đã vì chúng tôi mà tới.

Nhưng chưa kịp nói lời cảm ơn thì Ngài Irwin nhắc tôi mau trở lại hàng ngũ, tôi đành phải vội vàng chạy về bởi mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối không được phép trái lệnh bỏ mặc người lính kia đang ngẩn ngơ phía sau nhìn theo tôi.

Mong sau này chúng ta lại được gặp mặt lần nữa – Người hùng của tôi.

Chương 2: Đoá hoa bên đường

“Với lòng khiêm nhường, Ta mang trên mình biểu tượng của Đế Chế.”

“Ta là sắt thép, Ta là cơn thịnh nộ, Ta chính là sự diệt vong.”

– Trích lời của các Space Marine thuộc Imperium of Man.
primaris-space-marines-artwork-Mark-X-Tacticus-Armour
Ảnh minh họa: WH40K Fanfic

Ta chính là một trong những người lính Space Marine trung thành nhất với Hoàng Đế, dưới ánh sáng soi rọi của Ngài chúng ta nguyện hiến dâng sinh mạng này của mình phục vụ cho lý tưởng cao đẹp của Người, mang đến cơn hủy diệt tới kẻ thù nào dám ngáng đường cho sự phát triển của Nhân Loại.

Chính vì lẽ sống đó mà ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ kể cả tính mạng của mình, ta rời bỏ hành tinh quê hương và chính gia đình của mình để gia nhập vào lực lượng của Đế Chế. May mắn thay ta lại được tuyển chọn vào hàng ngũ Space Marine cao quý và chiến đấu suốt hàng trăm năm. Mùi vị chiến trường khiến ta dần quên mất cảm xúc của một con người biến ta như một cỗ máy chiến tranh không hơn không kém, liệu đây có phải thứ mà ta sẵn sàng đánh đổi hay không ?

Năm rộng tháng dài chinh chiến đối với ta chẳng có nghĩa lý gì hết, cái mà ta cần chính là mục đích sống thực sự chứ không phải là lao đầu vào chém giết như một con thú. Những tưởng cuộc đời của ta cứ như thế mà trôi qua thì bỗng nhiên có một niềm hy vọng mới nhen nhóm trong ta đó là lúc ta được nhận một món quà đặc biệt từ một người rất đặc biệt, món quà đó chỉ là một đoá hoa từ một cô gái nhỏ bé tại một hành tinh xa lạ nơi mà đại đội của ta làm nhiệm vụ diệt trừ bọn Chaos Cultist đang hoành hành nơi đây.

Cả đời của ta có lẽ chưa có ai quan tâm đến vậy khiến ta ngỡ ngàng chưa kịp thốt nên lời thì người đó đã đi mất, món quà mà cô gái đó tặng ta luôn trân quý mà giữ bên mình bởi đấy là lúc ta bắt đầu cảm nhận chút cảm xúc quen thuộc xưa kia. Dù cảm kích cô gái đó nhưng nhiệm vụ cấp trên giao cho ta vẫn phải hoàn thành và thế là bắt đầu lao vào chém giết những kẻ mang tai ương đến hành tinh này để trả lại sự yên bình vốn có của nó.

Chiến đấu dai dẳng như vậy cũng có lúc tâm trạng ta mệt mỏi cần sự nghỉ ngơi thì ta lại gặp cô gái lúc trước, ta hỏi người xung quanh thì mới biết gia đình cô ấy đều bị giết bởi lũ Cultist, nhập ngũ cũng chỉ vì muốn bảo vệ mọi người nên ta mới lại gần hỏi thăm:

“Cô có phải là cô gái lúc trước tặng ta bông hoa này không ?”

Cô gái đó giật mình e thẹn rồi cười nói trả lời ta do muốn cảm ơn bọn ta vì người dân nơi đây mà đến xua đuổi lũ tà ác nên mới tặng ta một món quà là bông hoa hái bên vệ đường thay cho lời cảm ơn. Sự ngây thơ này của cô gái khiến ta vừa buồn cười vừa cảm kích bởi chưa hề có ai quan tâm đến tụi ta như vậy, ta hỏi cô gái danh tính thì cô trả lời tên là Elizabeth làm bên Quân Y để tiện chăm sóc những người bị thương, ta cũng nói danh tính thực sự của ta cho cô gái biết như là sự đáp lễ.

“Tên ta là Sir Lancelot vốn đến từ hành tinh Baroc vì lý tưởng của Hoàng Đế mà ta rời bỏ quê hương gia nhập lực lượng của Đế Chế chiến đấu suốt hàng trăm năm. Bông hoa mà cô tặng ta khiến ta nhờ về quê nhà cũng có nhiều loại hoa như vậy nên ta mới giữ bên mình.”

Thế là chúng ta giành cả đêm để nói về những chuyện xưa cũ, đây cũng là lần đầu tiên có người nghe ta nói, chịu kể cho ta nghe những điều mà ta đã đánh mất phần người bên trong mình vốn đã lãng quên từ lâu và dần dần ta cũng lấy lại cảm xúc thuở nào có lẽ ta nên biết ơn cô gái đó vì đã khiến trái tim băng giá của ta lại bừng lên ngọn lửa mục đích sống, chiến đấu vì thứ đáng để giành giật lấy chính là nhân tính trong mỗi con người chúng ta.

Cảm ơn Elizabeth, cô gái bé nhỏ cùng bông hoa bên đường.

(To Be Continued)

Give a Comment

error: You are not allowed to copy this page, Thank you!